
Nước hoa chiết Le Labo 13 - Another 13
42,000 đ-30%
60,000 đ
">
Leonardo da Vinci (1452 – 1519) là một trong những nhân vật vĩ đại và toàn năng nhất của thời kỳ Phục Hưng. Ông là họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, bác sĩ, nhà giải phẫu, nhạc sĩ và triết gia tự nhiên. Tuy nhiên, ít được biết đến hơn cả là niềm yêu thích của ông dành cho nước hoa và các mùi hương tự nhiên.
Theo Tiến sĩ Caro Verbeek – sử gia nghệ thuật và chuyên gia nghiên cứu mùi hương tại Kunstmuseum Den Haag và Đại học Vrije Universiteit Amsterdam – nước hoa không chỉ là một phần của văn hóa mà còn đóng vai trò thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày thời Phục Hưng. Với một bộ óc đầy tò mò và sáng tạo như Leonardo, việc chế tạo nước hoa là một bước phát triển tự nhiên từ các nghiên cứu về thực vật, sinh học và hóa học của ông.
Leonardo da Vinci và Kỹ Thuật Chiết Xuất Hương Thơm
Leonardo không chỉ nghiên cứu chi tiết về động vật, thực vật để phục vụ hội họa, mà ông còn đặc biệt chú trọng đến hương thơm tự nhiên của chúng. Ông ghi chép, phác họa và thậm chí thử nghiệm các phương pháp chiết xuất tinh dầu từ thực vật – một công nghệ vô cùng tiên tiến vào thời kỳ đó.
Một số kỹ thuật nổi bật mà ông sử dụng bao gồm:
- Chiết xuất bằng rượu lỏng: Đây là phương pháp sử dụng rượu để hòa tan tinh dầu từ thực vật, tạo ra mùi thơm bền và tinh tế.
- Chiết xuất lạnh (cold enfleurage): Trong kỹ thuật này, những cánh hoa mong manh như hoa nhài, hoa hồng được đặt lên mỡ động vật để mỡ hấp thụ hương thơm, sau đó tách lấy tinh dầu.
Những phương pháp này về sau trở thành nền tảng trong ngành công nghiệp nước hoa hiện đại – chứng minh tầm nhìn đi trước thời đại của da Vinci.
Mối Liên Hệ Giữa Hội Họa và Nước Hoa Trong Thời Phục Hưng
Leonardo da Vinci không phải là nghệ sĩ duy nhất thời Phục Hưng có mối liên hệ mật thiết với ngành chế tạo nước hoa. Trong thời kỳ này, nhiều họa sĩ thường tự mình chuẩn bị chất liệu vẽ tranh – bao gồm cả nhựa cây, tinh dầu và các hợp chất tự nhiên. Những chất liệu này cũng đồng thời được sử dụng trong sản xuất nước hoa, khiến cho khoảng cách giữa nghệ thuật thị giác và nghệ thuật khứu giác trở nên mờ nhạt.
Nhờ hiểu biết sâu rộng và khả năng quan sát tinh tế, da Vinci có thể dễ dàng tiếp cận và làm chủ những thành phần thơm từ thiên nhiên. Ông không chỉ tạo nên những mùi hương độc đáo mà còn truyền cảm hứng sáng tạo cho các học trò.
Di Sản Mùi Hương Trong Các Tác Phẩm Nghệ Thuật
Một số nghiên cứu hiện đại đã khám phá ra rằng các tác phẩm nghệ thuật có liên quan đến Leonardo da Vinci vẫn còn lưu giữ những dấu vết hương thơm. Cụ thể, bức tranh Donna Nuda – do học trò của ông vẽ dưới sự giám sát – được mô tả là có mùi “khu rừng sau mưa”, một cảm giác hương thơm gợi sự thanh sạch và gần gũi với thiên nhiên.
Tương tự, bức Lady with an Ermine của chính da Vinci cũng được xác định là có mùi hương đặc trưng giống như bảo tàng lịch sử với hương gỗ óc chó – theo nghiên cứu của Tomasz Sawoszczuk tại Đại học Kinh tế Kraków. Những phát hiện này mở ra một góc nhìn mới về sự liên kết giữa hội họa và khứu giác trong nghệ thuật cổ điển.
Vì Sao Đam Mê Nước Hoa Của Da Vinci Ít Được Nhắc Đến?
Mặc dù có đóng góp không nhỏ trong việc phát triển nghệ thuật hương thơm, nhưng niềm đam mê của Leonardo da Vinci lại không được lịch sử ghi nhận một cách rộng rãi. Nguyên nhân đến từ quan niệm triết học phương Tây cổ điển, khi khứu giác bị xem là một giác quan "thấp kém", gắn với bản năng, động vật và sự nguyên thủy – không như thị giác hay thính giác vốn được đánh giá cao trong việc tiếp cận tri thức và cái đẹp.
Chính vì thế, sự say mê chế tạo nước hoa của da Vinci – dù rất thực tế và tiên phong – lại bị lu mờ trước những thành tựu khoa học và nghệ thuật nổi bật khác của ông.